Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Phải Cảm Tạ, Không Cứ Cách Nào



Phải Cảm Tạ,

Không Cứ Cách Nào

“phàm làm việc gì cũng phải tạ ơn Chúa”
            Ngày mai là Lễ Tạ Ơn — lâu nay là ngày lễ mà tôi rất ưa thích. Tôi không rõ lý do tại sao, trừ ra ngày ấy luôn có vẻ rất suông sẻ. Có cái hay là ngày lễ nầy không mang hình thái thương mại hóa giống như Lễ Halloween và Lễ Giáng Sinh. Chẳng có yêu tinh hay mấy đứa trẻ đứng vòi kẹo, và không có trang trí loè loẹt, các danh sách thiệp, mua sắm cho những người thực sự chẳng có gì cần thiết, và không có chuyện dọn dẹp các thứ giấy hộp bị cắt nhỏ v.v…
            Hãy ngã mũ chào mừng Lễ Tạ Ơn! Đây là ngày lễ tàng hình bay dưới màn rađa quảng cáo của những nhà bán lẻ. Mọi sự còn lại là gia đình, gà tây nhồi, nước sốt cranberry, bánh bao, một ngọn lửa lung linh trong lò sưỡi, một trận bóng đá trên truyền hình, và rồi bánh sandwiches và thêm bánh tây nữa. Chẳng có gì nhiều hơn những thứ nầy. Không có gì phải ngạc nhiên khi gọi đó là Lễ Tạ Ơn!
            Cho nên, nếu như bạn không có một gia đình cùng bữa ăn gà tây, mọi sự ấy đang nhắc cho bạn nhớ đấy là Lễ Tạ Ơn. Chúng ta hãy đối diện với Lễ ấy; có nhiều người cảm thấy cô độc rất sâu sắc vào các kỳ lễ. Nếu đây là một năm đặc biệt khó khăn và bạn gặp phải nhiều rối rắm, thì rất dễ cho bạn cảm thấy rằng mình chẳng có gì để mà tạ ơn cả. Và, hãy tin tôi đi — có nhiều người cảm nhận như thế lắm. Những bà góa, người cao tuổi, bậc cha mẹ độc thân, những người lính đang đồn trú nơi xa xôi, người đau ốm, nạn nhân của thảm họa — và bảng danh sách còn dài lắm.
            Trong trường hợp bạn đang suy nghĩ, Đấy là những gì tôi đang cảm tạ — tôi không thích chúng! Tôi có nhiều điều để mà cảm tạ . . . Hãy suy nghĩ lại đi. Trong chỗ sự tể trị của Đức Chúa Trời hơi chùng bước chẳng hạn, bạn và tôi có thể mất đi mọi thứ mà mình ấp ủ. Rồi sao nào? Bỏ không cảm tạ sao? Không, nếu bạn biết mình vẫn còn có cớ để mà cảm tạ. Tôi biết chắc rằng khi chúng ta thực sự cảm thấy buồn bã ở trong lòng, chúng ta không muốn ai đó phải vỗ tay. Điều đó sẽ vùi dập bữa tiệc thương hại đi! Nhưng hãy cho phép tôi thử xem.
            Nếu bạn có Chúa Jêsus và sự hiện diện mạnh mẽ của Ngài trong đời sống của bạn. . .
            Nếu bạn có Lời của Ngài để yên ủi và quyết chắc với bạn rằng mọi sự không ở trong chỗ mất mát và nổi thất vọng của bạn là vùng đất phì nhiêu, ở đó Đức Chúa Trời thường làm việc để đem lại ơn phước và có được sự vinh hiển của Ngài và ích cho bạn. . .
            Nếu bạn tin rằng đây không phải là thế giới duy nhứt bạn đang có và Ngài đã trả giá để cho bạn đến với một thế giới đời đời tốt đẹp hơn . . .
            Nếu bạn tin rằng khóc lóc đến trọ ban đêm và buổi sáng bèn có sự vui mừng . . .
            Nếu bạn vẫn có thể cầu nguyện . . .
            Nếu bạn có thể cung ứng sự giúp đỡ cho ai đó đang có cần. . .
            Nếu bạn không để mất thứ chi thực sự đáng kể trong đời sống  của bạn . . .
            Thế thì hãy chỗi dậy rồi khởi sự ngợi khen. Đó là phép trị liệu.
            Còn những người nào trong chúng ta dâng lời cảm tạ vì cớ sức khỏe tốt, bạn hữu, tiền bạc, nhà cửa, và gà tây, chúng ta có việc gì đó phải tiếp thu ở đây. Những thứ mà chúng ta thực sự đáng phải cảm tạ đúng là tài sản tốt lành chúng ta không thể mất do Chúa Jêsus ban cho chúng ta đến đời đời!
            Vì vậy, chúng ta hết thảy hãy tạ ơn! Và phải biết chắc rằng bảng danh sách những thứ cần phải cảm tạ được đôn lên cao bởi các việc tốt lành mà Đức Chúa Trời trong ân điển của Ngài đã cung ứng cho bạn.
            Lễ Cảm Tạ Phước Hạnh!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét