ThẮC MẮC VỀ SỰ ĐỜI ĐỜI
"Nếu chúng ta chỉ có sự trông cậy trong Đấng Christ về đời nầy mà thôi, thì trong cả mọi người, chúng ta là kẻ khốn nạn hơn hết" I Côrinhtô 15:19
Cuộc sống có một cách đưa đức tin chúng ta ra gần bờ vực nguy hiểm. Những gì chúng ta trông mong từ Đức Chúa Trời dường như thường mâu thuẫn với những điều chúng ta kinh nghiệm trong cuộc sống. Chúng ta thấy mình cứ thắc mắc: Nếu Đức Chúa Trời là tốt lành, thì sao điều nầy lại xảy ra chứ? Nếu Đức Chúa Trời là toàn năng, thế thì bây giờ Ngài đang ở đâu vậy? Nếu Đức Chúa Trời yêu thương tôi, tại sao tôi chẳng hạnh phúc hơn? Giàu có hơn? Tại sao tôi lại có một số nan đề và ít bình an hơn vậy? Nếu Đức Chúa Trời đẹp lòng với tôi, thì sao tôi không kinh nghiệm nhiều khoái lạc hơn chứ?
Những thắc mắc không có giải đáp giống như các câu hỏi nầy đã đe dọa thái độ sốt sắng và sự hết lòng đầu phục của chúng ta đối với Đấng Christ. Chúng ta thấy đức tin mình càng thêm khắc kỷ, nhận định của mình về Đức Chúa Trời bớt cảm xúc đi. Chúng ta phát triển một loại Cơ đốc giáo chuyên rùng vai lại rồi nói: “Phải, Cơ đốc giáo là như vậy đấy”. Và khi giá cược quá cao không thể chối bỏ Đức Chúa Trời được, chúng ta chỉ quyết định chổi dậy, nhe răng cười rồi nín chịu, và hy vọng rằng không một ai lên tiếng hỏi chúng ta loại câu hỏi đó. Thực vậy, chúng ta có thể đạt tới chỗ tin rằng để giữ cho được sự minh mẫn thuộc linh, chúng ta cần phải giữ yên đầu óc và để các thắc mắc ấy ở bên ngoài cánh cửa đức tin và tách lãnh vực thuộc linh ra khỏi các thực tại của cuộc sống. Ở thời điểm nầy, chính đức tin trở thành không thực và không thích đáng.
Chúng ta lại phải cặm cụi với nó theo sức riêng mình, với sự tin tưởng rằng các tài nguyên thích đáng duy nhứt chỉ đang hiện hữu ở trong thế gian nầy.
Một đức tin bị nghiền rã tạo ra một Cơ đốc giáo cam chịu, thất vọng, thiếu rung động và lòng sốt sắng dành cho Đức Chúa Trời và Lời của Ngài. Nỗi gay go của chúng ta cứ âm ỉ, khiến chúng ta phải lãnh đạm và tỏ ra yếm thế. Sự sút giảm lòng tin cậy và đầu phục đối với Đức Chúa Trời có thể là lý do tại sao có điều chi đó sai lầm và áy náy với chúng ta.
Lỗi không ở nơi Đức Chúa Trời; mà là nơi chúng ta. Chúng ta tưởng thế gian nầy sẽ là một chốn thân hữu, vui vẻ và những câu trả lời cho các câu hỏi rắc rối về cuộc sống có thể tìm gặp nơi lãnh vực tạm thời. Chúng ta tưởng rằng những câu trả lời cho tình thế chẳng đặng đừng của cuộc sống đang nằm chỗ nào đó bên trong chúng ta, giữa vòng chúng ta, hay trong lãnh vực trần gian tạm thời ở chung quanh chúng ta. Chúng ta đã lầm.
Cảm tạ Chúa, sự cứu chuộc đưa chúng ta trở lại, đụng chạm đến thế giới đời đời ở bên kia và đặt sự đời đời ở trong tấm lòng của chúng ta. Ân điển cứu rỗi đã thổi tung các bức tường làm mù mờ nhận định của chúng ta về cõi đời đời và ban cho chúng ta một mối quan hệ đương hiện với Đấng Christ là Vua của cõi đời đời, Ngài hiện đang sống ở bên trong chúng ta.
Nếu bạn nhận ra rằng bạn đang thiếu sót cái gì đó, thế thì có lẽ bạn đã chễnh mãng đối với tính vượt trội của thế giới hầu đến và sự bày tỏ ra cái vẫy tay đầu tiên nơi đích thân nhà Vua, Ngài đang ngự trong thế gian, Ngài hiện đang ở trong tấm lòng của chúng ta. Chỉ khi nào chúng ta thực sự vòng tay ôm lấy thế giới ấy với nhận định thích ứng để rồi chúng ta có thể nắm bắt và thắng hơn kinh nghiệm nông cạn trong thế giới hiện tại nầy.
Phaolô đã đúng khi ông nói: “"Nếu chúng ta chỉ có sự trông cậy trong Đấng Christ về đời nầy mà thôi, thì trong cả mọi người, chúng ta là kẻ khốn nạn hơn hết" (I Côrinhtô 15:19).
HÀNH TRÌNH CỦA BẠN …
Hết thảy chúng ta đều có những thắc mắc không sao giải đáp được, chúng đang ẩn nấp ở phía dưới bề mặt. Đâu là một số thắc mắc có thể đe dọa sự minh mẩn thuộc linh của bạn?
Hãy đọc I Côrinhtô 15. Sự sống lại của Đấng có ý nghĩa như thế nào trong đời sống của bạn?
Hãy liệt kê ra một số lẽ thật bạn biết về thế giới hầu đến — thiên đàng. (Nếu bạn cần một số manh mối, hãy đọc Khải huyền 21). Sự tán thưởng về thiên đàng đem lại cho bạn hy vọng và vui mừng như thế nào hôm nay?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét